Wednesday, July 30, 2014

Hội Hè Quảng Đà bắc Cali 2014

Nhớ Nắng, Thơ Lê Cẩm Thanh, nhạc Mộc Thiêng, Tiếng hát Quang Châu

Tôi yêu tiếng hát của em ! - Thơ Nguyễn Thuỳ


Gởi Đăng Lan (Úc Châu)

 Tôi yêu tiếng hát của em
Yêu như thưở có lời mềm ru ta
Rưng rưng cánh biếc từng xa
Chở bao nguyệt mộng hương ngà về đây
Giọng em chứa một hồ đầy
Tiếng em chở hạt thơ ngây vào hồn
Chút hồng lên ánh môi non
Mắt em xứ mộng no tròn dõi theo
Chừng như vắt vẻo lưng đèo
Chừng như réo rắt gió vèo qua truông
Chừng như nằng nặng sương buông
Chừng như vi vút qua ngàn thông ru
Chừng như thoáng chút âm u
Chừng như hiu hắt chút mù sa bay
Chừng như cánh khói ngây ngây
Hương hoa muà cũ mơ say nhạc vàng
Tay em dìu dịu nhặt khoan
Tiếng em hát tôi mơ màng khói sương
Một trời nhớ hai trời thương
Và bao trời mộng muôn phương dội về
Chiều hoang đủ lạnh gây tê
Ðêm hoang đọng một dòng mê lưng trời
Tôi nghe từng giọt rơi rơi
Giọng em lãng đãng chơi vơi khúc sầu…

Tôi buồn một thế kỷ đau
Em buồn xót nỗi kiếp sầu nhân gian
Mây mưa chặn nẻo thiên đàng
Gió sương còn đọng bước đường ta đi
Trăng xưa còn biệt kinh kỳ
Nước non còn những tình ly biệt tình
Tôi nghe từng giọt lênh đênh
Tiếng em lờ lững mông mênh khúc buồn
Giữa mùa gió chướng loạn cuồng
Tĩnh say âu cũng ra tuồng dở dang
Ai vể dỗ giấc quan san
Thắp lên quá khứ nét vàng trăng sao
Bây giờ là tháng năm nao
Bây giờ hiện tại có vào nhớ nhung 
Bây giờ là tiếng đàn chùng
Bây giờ tâm sự não nùng riêng tư
Bây giờ là thực hay hư
Bây giờ bến cũ giả từ đò chưa?!
Bây giờ là nắng hay mưa
Bây giờ là sớm hay trưa bây giờ
Bây giờ gió tải vu vơ 
Bây giờ mây trải ngu ngơ phương nào
Bây giờ hỏi với trời cao
Cuộc đời nên hiểu thế nào cho cam ?!!

Em ơi, đừng dỗi cung đàn
Em ơi ! Ðừng trải mênh mang tiếng sầu
Nhịp đời dù chậm dù mau
Nhịp đàn em cứ luân lưu bỗng trầm
Nhịp lòng em giữ thong dong
Ðời sao thì cũng thủy chung với đời
Ðất kia nào phụ tình trời
Nghĩa chung nào phụ tình người ai đâu
Ðàn kia, em nén cung sầu
Mở hai hàng ngọc xóa màu biển đen
Tôi yêu tiếng hát của em
Khúc vui xin trải giữa đêm trập trùng !

Ô hay, em đã ngưng đàn
Mà sao tôi vẫn mơ màng tiếng em !


Nguyễn Thuỳ (France)

Tuesday, July 29, 2014

Mì Quảng - Tưởng Năng Tiến


http://sotaydulich.com/userfiles/image/2011/08/20/Sotaydulich_Doc_mien_dat_nuoc_Net_rieng_cac_cho_Sai_Gon_06.jpg
Rồi ngày California ngắn lại. Nắng dịu vàng và sáng hẳn ra. Vào lúc ngày đi dần vào tối, gió chiều đã bắt đầu có pha lẫn một chút hơi lạnh làm se se da thịt. Sáng có hôm dậy muộn vẫn chưa thấy nắng, bầu trời thoáng vẻ âm u, và thành phố lãng đãng sương mù.
Thế là mùa thu đến. Mùa hè bỏ đi bất chợt, vội vã như một người tình hối hả vượt biên. Mùa Thu xuất hiện bất ngờ như một mối tình muộn màng, vào lúc mà người ta đã tưởng chuyện tình là chuyện không còn… cách nào xảy ra được nữa.
Từ đó mặt trời bắt đầu dậy muộn. Chiều mỗi lúc một ngắn thêm. Lá phong vàng –, vàng nhạt, vàng thẫm, rồi hóa đỏ au – rơi bơ vơ trên những thảm cỏ nhạt xanh, chưa kịp đổi màu. Cảnh vật hóa hơi buồn nhưng đẹp.
Mưa. Mưa mà loay hoay với món điểm tâm quen thuộc như mì gói hay bánh mì với trứng thì cuộc đời quả là không đáng sống. Sao bỗng dưng mà thấy nhớ một tô mì quảng đến muốn đến muốn rơi nước mắt. Mì quảng, Trời ơi, biết tìm nó ở đâu bây giờ?
Trưa, trời vẫn cứ mưa, vội vã, co ro chạy từ lớp học đến phòng ăn đứng xếp hàng để chờ mua một cái… “cheese sandwich”! Bất chợt bắt gặp một khuôn mặt quen quen, một “gã” đồng hương. Bèn gật đầu chào thật nhẹ với một nụ cười mím chi dè dặt.
- Chào cô.
- Dạ, chào anh.
- Năm nay mưa sớm.
- Dạ, hơi quá sớm.
- Trời như thế này được nằm nhà thì thích hơn.
- Dạ.
Cũng “dạ” (đại) cho nó xong chuyện, chớ trời nào mà nằm nhà không thích hơn – cha nội!
- Cô thích mưa?
- Cũng không thích lắm.
- Tôi cũng vậy. Đúng ra thì có thích nhưng hơi sợ. Mưa dịu dàng hơn là nắng nhưng sao thấy nhớ nhà…
“Ý trời, có nhớ nhà nữa sao. Tình cảm dữ há”? Sau một giây im lặng ngắn ngủi bỗng người ta cảm thấy bị thôi thúc bởi nhu cầu tâm sự. Cái tâm sự mãi từ sáng tới giờ chưa trút được cho ai vì chưa gặp ai cùng là người Việt.
- Vâng, vừa nhớ nhà vừa thèm ăn mì quảng.
- Cô nói Sao?
- Tôi nói mì quảng.
- Xin lỗi cô, tôi nghe chưa rõ.
- Mì quảng, loại mì sợi vàng…
Người đối thoại bỗng im lặng, đăm chiêu như thể vừa nghe đề cập đến một món ăn lạ lùng và đặc biệt của… thổ dân Samoa! Còn mình thì nín thở hồi hộp chờ đợi tha nhân lục lọi trí nhớ.
Ô, cô thích ăn mì hả? Mì thì người Tàu ở San Francisco nấu ăn cũng được. Cô có bao giờ thử mì ở tiệm Golden Restaurant chưa?
Cố lắm mới nén được một tiếng thở dài, với cái tâm cảm chua xót đắng cay của một thiếu nữ chợt biết mình vừa… trao duyên lầm tướng cướp! Câu chuyện chấm dứt vĩnh viễn ở đó nhưng sự tấm tức, ấm ức thì kéo dài suốt cả ngày.
Chèn ơi, sao lại có một người đàn ông Việt Nam không biết đến mì quảng? Đã vậy, thằng chả còn lầm lẫn giữa mì quảng và mì hoành thánh nữa chớ? Điều bất công khó chịu là từ lâu rồi mì quảng vẫn bị chịu thiệt thòi. Nó chưa bao giờ được chào đón nhìn nhận cho đúng với giá trị của mình.
Tệ hơn nữa là nơi nó xuất xứ – Quảng Nam, Việt Nam – người dân địa phương vốn được coi là thích chuyện tranh luận và họ có thể tranh cãi về hàng trăm thứ chuyện bà rằn (không cần thiết) nhưng riêng với sự bất công mà mì quảng phải chịu đựng thì dường như chưa thấy ai lên tiếng?
Phở, chẳ hạn, có gì là xuất sắc đâu mà luôn luôn được đề cập đến một cách ồn ào quá đáng. Sợi phở trắng nhách trông thấy ghê. Nước phở trong veo coi thấy chán. Thịt để ăn với phở thì đòi hỏi điệu hạnh đủ thứ như nạm, gân, sách… mà chỉ cần vụng tay một chút là cả tô phở coi như là bỏ!
Bún bò Huế thì (Trời ơi) cay muốn khóc luôn. Nó cay như thể là trên đời này không còn có một thức ăn nào cay hơn được nữa. Mà đã là bún bò sao còn có giò heo. Bò và Heo không mấy khi đi chung với nhau một cách ổn thỏa. Đã thế, miếng giò heo vẫn thường làm cho tô bún bò bớt phần thanh nhã và khiến cho người đang nhai (nhồm nhoàm) mất đi rất nhiều cái “phong thái tỵ nạn chính trị” của mình.
Tô bún riêu thì coi đỡ thấy ghét hơn một chút. Điều phiền là nó giản dị quá, giản dị tới mức… gần như là đạm bạc. Một chút cà chua và riêu cua thôi thì làm sao tô bún trông không lõng bõng cho được? Hơn nữa, ăn bún riêu vào một buổi sáng trời mưa thì đến trưa chắc chết (chết chắc) vì đói.
Hủ tíu, mì hoành thánh,  mì sủi cảo… thì kể như là hết thuốc! Vậy chứ những thứ thức ăn “ngoại nhập” và vô duyên đến như thế vẫn được chấp nhận dễ dàng và phổ biến ở khắp nơi. Chỉ có mì quảng là mãi mãi bị bỏ quên “bên dòng lịch sử,” hoặc chưa bao giờ được đón chào đúng mức.
Mà mì quảng ngon tuyệt vời nha. Sợi mì làm bằng bột gạo rồi đem nhuộm vàng. Không phải cái màu vàng “đồng bóng” của nghệ, hay màu vàng thổ nhà quê đâu. Sợi mì quảng thường vàng tươi, và chỉ đủ vàng để dung hợp với màu xanh của rau đi kèm với nó.
Rau sống ăn với mì quảng không bị đặt nằm một cách trơ vơ như một dĩa giá hay xa lách để chung với phở. Nó cũng không bị thu vén một cách bần tiện trong những cái đĩa con con như rau để ăn chung với bún riêu hoặc bún bò. Tất cả những loại rau thơm để ăn chung với mì quảng, kể cả rau xà lách, đều được thái nhỏ mịn màng và bỏ chung gọn gàng trong tô mì.
Nước mì quảng không lênh láng như nước phở, không thừa thãi như nước bún bò, không nhạt nhẽo như nước mì hay hủ tíu. Nó hơi sền sệt với thịt heo sắt vụn, với tôm khô giã nhuyễn nấu nhừ, và luôn luôn chỉ được chan vào tô ở mức hơi săm sắp.
Mà đừng tưởng như vậy sẽ khiến cho tô mì không đủ nóng nha. Nghĩ như vậy là lầm à. Độ nóng của tô mì quảng không hoàn toàn do nước mà còn tùy thuộc phần nào vào số lượng ớt bằm mà thực khách múc bỏ vào tô. Nhiều ớt quá tô mì hóa cay chát. Hỏng. Mà ít ớt thì nó sẽ thiếu cái độ nóng và độ cay cần thiết. Hư.
Mà nhớ là phải ớt bằm à nha. Mì quảng dứt khoát và quyết liệt không dung thứ những loại ớt khác như ớt xanh, ớt sắt, ớt khô, ớt ngâm dấm… hay bất cứ một loại ớt nào khác trên cuộc đời này.
Mô tả như vậy ngộ nhận rằng mì quảng là một món ăn cầu kỳ, trưởng giả. Nghĩ như vậy là kể như trật thêm một lần nữa. Ráng chịu.
Mì quảng không kiểu cách, lộn xộn rườm rà như bún mọc. Mì quảng giản dị mà đậm đà và vô cùng đằm thắm.
Và mì quảng cứ ở miệt Quảng Nam. Nó không di cư ồ ạt rộn ràng như phở, không chen chân nơi những đô thị xa lạ như bún bò, không bạ góc chợ nào cũng hạ mình xuống (đại) như bún riêu, không tỏ thái độ vô tình bạc bẽo theo kiểu “một đi không trở lại” như mì sợi hay hủ tíu.
Thản hoặc, người ta mới bắt gặp một tô mì quảng mom men đến một vài thành phố phụ cận như Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Bình… Nơi xa xôi nhất mà mì quảng trôi dạt đến những vẫn còn nguyên được bản sắc của mình (có lẽ) là Đà Lạt.
Nơi đây mì quảng vẫn còn nguyên cái dáng vẻ trầm lặng và khép kín của mình. Mì quảng không trưng bảng hiệu, không ưa phố xá ồn ào. Nó thích hợp với không khí gia đình hơn bất cứ một thức ăn nào khác. Có quá lắm thì mì quảng cũng chỉ hiện diện (với đôi chút ngỡ ngàng) nơi một quán ăn nhỏ hẹp, nghèo nàn.
Nơi bán mì quảng ở Đà Lạt không nhiều và thường nằm ẩn trong một con hẻm nhỏ. Thực khách, nếu không phải là khách quen, còn lâu mới tìm ra nhà. Cái nhà không phải là cái quán. Chủ nhà không phải là chủ quán. Đó thường là một bà mẹ Quảng Nam hay Đà Nẵng. Chủ / khách chào hỏi tương kính trang trọng.
Không ai đề giá hay hỏi một tô mì quảng. Nó vô giá mà. Cũng không ai phân chia mì quảng thành tô lớn, tô nhỏ, tô đặc biệt… Mọi tô mì quảng đều đặc biệt. Cũng rất ít người chỉ ăn một tô mì quảng. Thường người ta gọi một “tô ăn thêm”. Phải ăn thêm, dù no, cho khỏi phụ lòng người nấu và cho đáng công mình lặn lội đi ăn vào một buổi chiều mưa.
Nhân loại có thể đổ đi ba tỉ tô phở, hai tỉ tô bún, và một trăm tỉ tô mì hay hủ tíu nhưng không ai có thể bỏ dở một “tô mì quảng ăn thêm.” Mì quảng không làm ai ngán. Ăn nhiều thì nó bớt ngon một chút (xíu) thôi hà.
Ăn xong người ta tráng miệng bằng nước trà. Trong lúc khách nhỏ nhẹ kín đáo xỉa răng thì chủ thế nào cũng tìm dịp thỏ thẻ:
- Mì bữa nay nấu được không cô?
- Dạ… ngon.
Trả lời như vậy là không được. “Ngon” là một hình dung từ mơ hồ, nếu không muốn nói là hàm hồ, không thể nào diễn tả được cái đặc sắc tuyệt vời của một tô mì quảng. Có vụng về lắm thì người ta cũng phải đưa ra được vài ba nhận xét (bâng quơ) như sau:
- Dạ thưa bác mì ngon lắm. Tôm giã vừa nhỏ và nấu vừa nhừ. Rau chuối tươi mà không chát. Nước đậm đà vừa miệng.
Sau đó mới đến màn cảm ơn và từ tạ…
Coi, một thứ thức ăn nặng tình gia đình và văn hóa dân tộc như mì quảng mà bị bỏ vô “cửa hàng ăn uống quốc doanh” thì chịu đời sao thấu. Cỡ khoai mì, khoai lang mà đụng chuyện với người Cộng Sản còn te tua và bầm dập thấy mẹ luôn mà.
Càng khó chịu hơn nữa khi người ta gặp lại mì quảng trên bước đường lưu lạc. “Tha hương ngộ cố tri” không thiếu cảnh bẽ bàng. Nhưng đụng đầu mì quảng trong tiệm ăn ở thành phố San Francisco, Hoa Kỳ thì quả là một chuyện bẽ bàng chết được.
Dù biết rằng tô mì quảng không thể nào được đặt trên bàn ăn trải khăn trắng, dưới ánh đèn màu, và bên cạnh một bình hoa daisy; mì quảng lại càng trông khổ sở ngượng nghịu trên tay người bồi bàn mặc áo “chemise” trắng, cổ thắt nơ đen… nhưng vẫn náo nức trông đợi, vẫn muốn thử coi sao chứ?
Đến khi nhìn thấy mì quảng được đặt trong tô sứ, đĩa hoa, và đi chung với đôi đũa nhựa thì người ta lại bắt gặp nơi mình một cảm giác đau đớn và chua xót khác – cái tâm cảm của một người bất chợt nhìn thấy “cố nhân” lái Mercedes với một vợ và tám đứa con.
Người ta xêu nhẹ vài sợi mì, gắp thêm một chút rau, ấn nhẹ muỗng xuống tô để lấy thêm chút nước… rồi e ngại, rụt rè đưa vào mồm. Và rồi sẽ hiểu (ngay) thế nào là nỗi thất vọng đắng cay của kẻ “yêu lại một người yêu thất tiết!”

Mì quảng ơi, thôi vĩnh biệt!

Hội Hè Quảng Đà bắc Cali 2014


Hôm qua, Chúa nhật 7/27/2014 Hội Đồng Hương Quảng Nam Đà Nẳng bắc Cali đã tổ chức một ngày Hội Hè vui chơi với sự tham dư của đồng hương Quảng Đà cùng thân hữu. Ngày Hội Hè 2014 đã được khai mạc vào hồi 11.30AM trong khuôn viên Trường Trung học Yerba Buona thuộc thành phố San Jose với trên ba trăm đồng hương và khách cùng đến vui chơi trong một ngày Hẻ nắng nóng, thưởng thức những món ăn đặc biệt Quảng Nam như Cao lầu Hội An, Mì Quảng, bánh ít lá gai, Mít trộn,,gian hàng Y Tế với các Y, Nha Sĩ địa phương ..cùng xem triển lãm những hình ảnh các thắng cảnh thêm những nét sinh hoạt Quảng Đà tại địa phương..
Ngoài ra khách còn được ghé thăm gian triển lãm thư hoạ của Họa sỉ Vũ Hối, họa si Vũ Quốc đến từ Washington DC.Hoạ sĩ Vũ Hối còn viết tặng thư pháp cho khách làm kỷ niệm.
Sau đây là vài hình ảnh mời quí vị cùng chia xẻ,



Vài hình ảnh trên Youtube:






Thân ái
mpd

Tuesday, July 22, 2014

Hình ảnh buổi họp BCH và BTC/ DHQĐ sẵn sàng cho Hội Hè 2014

Một cuộc họp tổng kết những chuẩn bị sẵn sàng cho Chương trình Hội hè 2014, đã được tổ chức tại nhà anh Jimmy Phan, đã kết thúc vui vẻ với những sự phân công trách nhiệm của từng thành viên trong BCH, cũng như Ban tổ chức, vài hình ảnh cuộc họp đưộc anh Tôn Thất Luân ghi lại như sau :


Wednesday, July 9, 2014

Hội Hè Quảng Đà Bắc Cali

THÔNG BÁO


HỘI ĐỒNG HƯƠNG & THÂN HỮU QUẢNG NAM ĐÀ NẴNG BẮC CALIFORNIA
HÈ 2014 "QUÊ HƯƠNG & TUỔI TRẺ"


TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO

Nhằm mục đích duy trì tình đồng hương và tạo cơ hội để bà con và thân hữu QNĐN có dịp gặp gỡ, vui chơi nhân dịp Hè về, đồng thời cũng là dịp để phát huy truyền thống của xứ “Ngũ Phụng Tề Phi” trong lĩnh vực giáo dục đối với thế hệ trẻ QNĐN trên xứ người, cũng như để tìm lại hương vị quê hương qua những món ăn đặc sản của xứ Quảng, Hội chúng tôi sẽ tổ chức ngày HỘI HÈ 2014 tại:

TRƯỜNG TRUNG HỌC YERBA BUENA
1855 LUCRETIA Ave., SAN JOSE, CA 95122
Chủ Nhật ngày 27 tháng 7 năm 2014
Từ 10: 30 sáng đến 4:00 chiều
( Vào cửa tự do )

Kính thưa qúy Đồng Hương và Thân Hữu Miền Bắc California,

Chúng tôi trân trọng thông báo và kính mời Qúy Đồng Hương và Thân Hữu tham dự ngày HỘI HÈ 2014 QNĐN để thưởng thức những món ăn Đặc Sản Quê Hương như:

•  Mì Quảng Cẩm Hà •Bánh Ít Lá Gái Thu Bồn •Bánh Nậm •Bánh Tráng Đập •Mít Trộn Hội An •Hến Xúc Bánh Tráng Cửa Đại •Bánh Đúc •Bánh Bèo Quan Thuế Đà Nẵng •Bún Cá Đà Nẵng •Bánh Xôi Đường
•Bánh Ít Tôm Thịt •Kẹo Kéo •Cao Lầu Hội An, …

* Chương trình Văn Nghệ hấp dẫn, vui tươi mang tính dân gian, gần gũi, với sự góp mặt của Ban Du Ca, các ca sĩ địa phương, các em Jenny, Vivian, Dung Nhi, Hùng Duy. Đặc biệt có sự tham gia của các cháu thiếu nhi chùa An Lạc và thân hữu của QNĐN.
* Phát Thưởng cho các em học sinh QNĐN xuất sắc, trang trọng trong tình thần quan tâm và khuyến khích của tiểu ban Khuyến Học.
* Số xố trúng thưởng tại chỗ.
* Triển lãm hình ảnh quê hương và hình ảnh sinh họat của Hội.
* Khung sân chơi dã chiến [JUMPERS] cho trẻ em.
* Múa Lân & Tặng áo T-shirt lưu niệm HỘI HÈ QNĐN.
* Dịch vụ & tham khảo y tế miễn phí.
Ban Tổ Chức trân trọng thông báo và kính mời Đồng Hương và Thân Hữu cùng các thành phần giới trẻ QNĐN tích cực vận động, hưởng ứng, tham dự, bảo trợ để công việc tổ chức đem lại thành quả tốt đẹp.

Trân trọng,
San Jose, ngày 12 tháng 6 năm 2014 TM / Ban Tổ Chức


Lê Văn Đức
Trưởng Ban Tổ Chức

Điện thoại liên lạc:

Ông Lê Văn Đức :                   (408) 551-9723 – (408) 574-2288
Bà Tống Diệu Liên :                (408) 254-3322           Ông Jimmy Phan :      (408) 210-5405

Ông Huỳnh Ngọc Thắng:        (408) 531-5352           Bà Nancy Lao:            (408) 674-7794

Cầu Rồng Đà Nẳng được CNN khen ngợi


Cầu Rồng được CNN hết lời ca ngợi

Kênh truyền hình Mỹ dành những lời tôn vinh cho công trình Cầu Rồng của Việt Nam và nhấn mạnh đây là biểu tượng thành công mới của thành phố biển Đà Nẵng.
Cầu Rồng được phóng viên của CNN miêu tả là giống như biểu tượng của một quốc gia đang trỗi dậy.
 
Cầu Rồng có thể phun lửa và nước rất ngoạn mục. Khi đêm về, cầu được chiếu sáng lung linh. Nhờ thiết kế độc đáo mà công trình đã nhận được giải Special Citation (Biểu dương đặc biệt) do Hiệp hội các nhà thiết kế chiếu sáng chuyên nghiệp thế giới (IALD) trao tặng tại Mỹ.
 
Cũng theo kênh tin tức này, Cầu Rồng trở thành một biểu tượng được người dân Việt Nam yêu thích, tượng trưng cho tương lai thịnh vượng của đất nước.
 
Được khởi công từ tháng 7/2009 và khánh thành 29/3/2013. Cầu dài 666 m, rộng 37,5 m với 6 làn xe, phần lề dành cho người đi bộ mỗi bên rộng 2,5 m. Tổng vốn đầu tư trên 1.700 tỷ đồng.
 
Theo thiết kế, phần hình dáng của thân rồng bằng thép dài khoảng 560 m, nặng hơn 9.000 tấn, đầu rồng cao 10 m so với mặt cầu, nặng 40 tấn. Mắt rồng được thiết kế hình trái tim gắn với hệ thống đèn chiếu hiện đại.
 
Phần đầu rồng sẽ phun lửa vào ban đêm, phun nước vào ban ngày dịp cuối tuần, lễ hội.
 
Nhìn từ xa Cầu Rồng giống như một chú rồng đang chuẩn bị vươn mình bay lên trời xanh. Đây là một thiết kế độc đáo, được coi như một trong những biểu tượng mới, thể hiện sự trỗi dậy mạnh mẽ của thành phố Đà Nẵng.
 
Không chỉ riêng cầu Rồng, chính quyền Đà Nẵng còn tập trung tu sửa, xây dựng cơ sở hạ tầng để tập trung phát triển du lịch.
 
Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch của Đà Nẵng hy vọng năm nay sẽ có khoảng 3 triệu lượt khách ghé thăm thành phố ven biển xinh đẹp này.
 
Anh Minh
Ảnh: CNN
 

__._,_.___